Tại doanh trại, trong căn lều gỗ. Mễ Nặc ôm hộp gỗ, lo lắng hỏi:
- Chôn ở chỗ này sẽ không bị người khác đào đi chứ?
- Sẽ không, trong doanh trại có nhiều phòng như vậy, khẳng định nơi đây rất khuất.
Mục Lương liếc mắt nhìn lều gỗ cũ nát một cái, nhẹ giọng nói:
- Nếu ai sẽ tiến vào, tập trung lục soát, cũng chỉ có chị cô.
Kiến thức anh học được khi làm bộ đội đặc chủng, người tìm kiếm người nhân mất tích, người yêu, đều sẽ nghiêm túc kiểm tra dấu vết cuộc sống hằng ngày, nỗ lực tìm kiếm chút xíu manh mối.
Cho nên, cũng giống như phép toán, đối với kẻ địch cũng cần có thời cơ bố trí cái bẫy.
- Hình như là vậy.
Mễ Nặc hơi phân vân gật đầu.
- Được rồi, bỏ hộp gỗ vào đi.
Mục Lương dậm chân, mặt đất dâng lên một trụ bùn đất, sau đó vỡ vụn ra, tạo thành một cái hang.
Mễ Nặc đặt hộp gỗ vào.
- Để tôi tới bố trí một cái, để cho chị cô dễ dàng phát hiện bức vẽ bên trong.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
Ngón tay anh phun ra một tuyến tơ nhện, quấn quanh trên hộp gỗ, một đầu khác trói lên một tảng đá.
- Được rồi, bây giờ chỉ cần để lại ám hiệu.
Mục Lương phân phó nói.
- Ừ.
Mễ Nặc khéo léo lấp hố.
- Sa Sa cát…
Mục Lương cầm tơ nhện cột tảng đá, dùng mã tấu bắt đầu điêu khắc lên, khắc hình tượng một cô gái Tai Thỏ.
Mễ Nặc chôn hộp gỗ xong, tò mò lại gần hỏi:
- Làm cái gì vậy?
- Vẽ một hình để dễ dụ dỗ chị cô phát hiện hộp gỗ.
Mục Lương điêu khắc xong tảng đá, đặt ở trung tâm lều gỗ.
Bắt chước bức vẽ phái trừu tượng của cô gái Tai Thỏ này, đặt ngay ngắn hướng về phía trước.
- Như vậy chị tôi sẽ phát hiện bức vẽ sao?
Mễ Nặc có hơi khó hiểu.
- Hộp gỗ tuyệt đối sẽ bị chị cô phát hiện.
Mục Lương nhìn lều gỗ trống rỗng.
- Nếu cô ấy trở về, phát hiện trên mặt đất xuất hiện một khối đá giống em gái mình, cô ấy nhất định sẽ nhặt lên.
Tảng đá được cột vào tơ nhện thật chặt, nhất định sẽ phát hiện trong lòng đất có chôn đồ.
Đừng trách Mục Lương nói nhiều, chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Nếu như trong lúc đối địch, muốn tiêu diệt địch nhân, sẽ chôn lựu đạn trong lòng đất.
- Như vậy là xong rồi à?
Mễ Nặc nhìn thoáng qua hòn đá.
Bản điêu khắc còn đẹp hơn so với bức vẽ của cô, cô có chút hơi rung động.
- Tin tưởng tôi, không có vấn đề.
Mục Lương vỗ bả vai cô.
Anh ra khỏi căn lều, liếc mắt nhìn Nhện Qủy Đỏ một cái, nó vô thanh vô tức xuất hiện trên mạng nhện trên trần phòng, tiếp nhận ý của nó truyền tới.
Mật thám truy tung người doanh trại, đã bị Nhện Qủy Đỏ phun ra chất độc, giải quyết rồi!
- Đi thôi, chúng ta bắt đầu truy theo đạo tặc mật thám.
Mục Lương ra lệnh cho Rùa Đen đi tới.
- Nhanh đến đây.
Mễ Nặc chạy chậm đuổi kịp.
Đến tận đây, chuyện trong doanh trại đã an bài xong, còn lại chỉ xem duyên phận như thế nào!
Hai người một nhện, đứng ở sau lưng Rùa Đen, tiến tới, hướng về phía đại bản doanh Huyết Hồ Tử.
Có Kỳ Nhông Ba Màu truyền lại phương hướng, cũng không sợ lạc đường.
Trong phòng khách, hai người đang loay hoay sửa sang lại ngôi nhà.
Cô đang gắn cửa lều gỗ vào cửa phòng, chỉ là động tác có chút vụng vè, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Mục Lương chọn xong khúc gỗ làm cái bàn, thấy dáng vẻ của cô.
Anh tức giận nói:
- Cô muốn nói cái gì thì nói đi.
- Mục Lương, thời gian chúng ta lên đường có phải quá muộn hay không?
Mễ Nặc yếu ớt hỏi.
Cô sợ vì mình, dẫn tới kế hoạch của Mục Lương xảy ra vấn đề.
- Không, tôi cố ý muộn nửa ngày lên đường.
Mục Lương dùng mã tấu đẽo gọt khúc gỗ.
Anh nhàn nhạt nói:
- Nếu chúng ta đuổi theo quá sớm, người Huyết Hồ Tử khẳng định còn chưa rời đi đại bản doanh, nếu đi qua chậm một chút, sẽ không bị lộ, cũng sẽ không đánh chính diện.
- Thì ra là vậy.
Cả người Mễ Nặc thả lỏng, nhanh chóng lắp cửa lều gỗ.
Cô lại quay đầu, thanh thúy hỏi:
- Mục Lương, phòng của anh đã sắp xếp xong chưa?
- Chưa có thứ gì cả.
Mục Lương lắc đầu.
Bây giờ, có thể nói nhà của hai người chỉ có bốn bức tường, ngay cả một cái bàn, cái ghế, tủ quần áo… cũng không có.
Còn giường của cô, vẫn dùng ván giường cũ.
Toàn bộ đều đang bắt đầu làm lại từ đầu.
- Có cần tôi giúp gì không?
Mễ Nặc có hơi lúng túng.
- Cô?
Mục Lương ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt bẩn thỉu, tóc tai bù xù, trên người đã không nhìn ra rõ áo da thú màu gì?
Anh lại cúi đầu liếc nhìn bộ dáng của mình, cũng không khá hơn chút nào.
- Thiếu nước.
Mục Lương thở dài.
- Bây giờ biết thiếu nước rồi hả?
Mễ Nặc một tay nắm chặt thắt lưng, chu mỏ nói:
- Tôi đã nói phải dùng tiết kiệm một chút.
- Tôi nói là thiếu nước tắm.
Mục Lương thản nhiên nói.
- À? Anh đang nói mê sảng gì vậy?
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trợn tròn lên.
Cô tức giận:
- Ngay cả nước uống, chúng ta còn không đủ, làm sao có thể có nước để tắm.
- Vậy lúc trước, cô tắm bằng gì?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Mười bảy ngày trước, có một lần mưa axit, tôi đã chạy trong mưa, tắm sạch một lần.
Mễ Nặc gò má hơi phiếm hồng.
Mục Lương nhíu mày nói:
- Cô cũng rất gan dạ nha.
Mễ Nặc xấu hổ la hét:
- Tôi tôi… Tôi mặc quần áo tắm.
Mục Lương thấy cô xù lông, cũng không tiếp tục trêu cô.
- Xem ra cần phải làm một ít trang bị hứng nước mưa mới được.
Mục Lương không biết trận mưa kế tiếp tới lúc nào, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ.
- Mưa axit không thể uống, uống sẽ khiến người nổi điên.
Mễ Nặc khẩn trương níu lại cánh tay của Mục Lương.
Cô lo lắng khuyên nói:
- Trong doanh trại trước đó, có người đội săn bắn uống mưa axit, cầm đao nổi điên chém người lung tung.
- Yên tâm đi, tôi không dùng để uống.
Mục Lương trấn an nói.
Làm sao cũng phải thử, tìm động vật thí nghiệm một chút, mới quyết định có thể uống hay không?
- Vậy lấy mưa axit để làm gì?
Mễ Nặc ngẩn người hỏi.
- Đương nhiên là dùng để tắm.
Mục Lương nói theo lẽ đương nhiên.
Anh liếc cô một cái, hiếu kỳ hỏi:
- Cô không ngửi thấy mùi hôi chua trên người sao?
- Tôi tôi… Tôi mới không có thúi.
Mễ Nặc vểnh miệng.
Cô thở phì phò chạy vào trong phòng.
- Có gì đâu, còn dám nói mình thúi.
- Tôi đã ngửi qua, rõ ràng chính là không… Phốc khụ khụ khụ…
Trong gian phòng, cô la làng lên.
- Thúi quá, tại sao mình lại thúi như vậy!